Đại quốc nạn!

Có nhiều nghịch lý về vuộc sống của giới công chức VN, nhất là với một bộ phận đang tha hóa. Đó là mức lương “không đủ sống” nhưng họ lại thuộc thành phần khá giả trong xã hội, là người làm việc phục vụ nhân dân nhưng lại hành xử như ông chủ có quyền ban ơn. 


Với 2,8 triệu công chức, chỉ cần làm phép tính nhẩm cũng ra ngay con số thuộc diện có cũng như không kia khoảng 800.000. Nghĩa là mỗi 100 người dân VN, phải nuôi không một ông (bà) vô công rồi nghề mang danh công chức! Vậy tại sao một nền dịch vụ công chỉ cần 2 triệu người, mà phải trả lương cho tận những gần 3 triệu?

Chỉ tính đơn giản thế này: Mỗi người trong số đó, vì họ là công chức, nên thuộc diện thu nhập trung bình khá (so với mức 1.000 USD trung bình) sẽ nhận của Nhà nước khoảng 60 triệu đồng (3000 USD) một năm. Nghĩa là cần số tiền lên tới 50.000 tỷ đồng (2,5 tỉ USD) cho việc chi lương để ngày ngày 800.000 người ăn mặc đẹp đẽ chỉ để “sáng vác ô đến cơ quan, tối vác ô về nhà” mà không (hoặc gần như không) làm bất cứ việc gì.

Theo thông lệ thì số tiền lương cho công chức chỉ bằng 2/3 số tiền phải chi ra để họ có thể làm việc, được tính vào khoản duy trì hoạt động của cơ quan Nhà nước. Đó là tiền thuê nhà, tiền điện, tiền điện thoại, tiền khấu hao tài sản, tiền phúc lợi, bảo hiểm y tế, bảo hiểm xã hội, chi phí đi lại và cơ man nào những thứ tiền khác được gọi bằng cái tên chung là “văn phòng phí”. Khiêm tốn tính gộp thì con số 50.000 tỉ đó phải cộng thêm khoảng 20.000 tỉ đồng nữa.

Những “công bộc” này, về nguyên tắc là những người giúp việc cho “ông chủ” Nhân dân, nhưng trên thực tế lại rất quan liêu, cửa quyền, sách nhiễu, tham lam, làm khổ “ông chủ” vào loại… nhất thế giới. Làm bất cứ việc gì thuộc phạm vi chức phận cũng đòi lót tay, trong bất cứ nhiệm vụ nào cũng lồng lợi ích của mình vào.

Nói chung họ có thể ở bất kể cương vị nào, chỉ cần có tí chức, tí quyền đều tỏ ra  rất thạo ăn tiền, vòi vĩnh, hạch sách…biến cửa công thành nơi nhếch nhác, bất tín, đáng sợ với người dân. Nền đạo đức xã hội xuống cấp có phần “đóng góp” không nhỏ của những thành phần được gọi là công chức cắp ô rất giỏi hành dân ấy.

Nhưng thiệt hại vẫn chưa dừng lại ở đó. Nạn chạy chức, chạy quyền thì ai cũng biết. Nhưng nạn chạy chọt để được thành công chức Nhà nước còn khốc liệt hơn và cũng… bi hài hơn rất nhiều.  Người có quyền nhận thì một khi đã lấy tiền, đã nhúng chàm, làm sao còn dám yêu cầu cấp dưới phải nêu cao đạo đức, kỷ cương, nhân cách - ngoại trừ đó là… chuyện hài? Người được nhận vào làm công chức thì cậy tiền nên không cần học, không cần trau dồi chuyên môn, coi thường kỉ cương, phép tắc. Đó là chưa kể họ phải tìm cách ăn chặn, ăn “bẩn”, vơ vét bằng mọi cách để bù lại số vốn đã bỏ ra.
... 
Như vậy liệu có khác gì một thứ quốc nạn?
----------------------------------------------------------------------------------------------
Chào mừng bạn đến với Sáng kiến kinh nghiệm hay.Nếu bạn thấy nguồn sưu tập này có ích, hãy chia sẻ với bạn bè lên Facebook, google ... Trân trọng cám ơn

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã phản hồi